Làng chài Vạn Đảo hiện lên dưới ánh mặt trời rực rỡ. Hôm nay cũng là ngày Nam được về phép sau khi đã hoàn thành khóa huấn luyện Tân Binh và trở thành lính nghĩa vụ tại một đơn vị Vùng Cảnh sát biển. Nam vừa đến đầu làng thì lũ trẻ con đã chạy ra đón chào, vui vẻ.
Đứa trẻ 1: Anh Nam về kìa chúng mày ơi!
Đứa trẻ 2: Đi bộ đội có vui không anh? Ở đấy có nhiều súng lắm hả anh?
Đám trẻ con cứ ríu rít bên Nam, có đứa đu cả vào cái balo quân trang mà Nam được phát trong lần đi nghĩa vụ. Lần này trở về sau một thời gian khá lâu, Nam thấy xúc động vô cùng.
Kia rồi, mẹ Nam đang đứng ngóng con ở ngoài cổng. Mẹ dạo này có vẻ gầy hơn nhưng ánh mắt rạng ngời hạnh phúc.
Nam chạy đến bên mẹ, chào mẹ.
Mẹ Nam: Để mẹ xem nào, con trai của mẹ đen đi nhiều nhưng mà rắn rỏi, khỏe mạnh lắm! Để mẹ đỡ balô cho nào!
Nam: Mẹ cứ để con đeo ạ. Vai mẹ đã hết đau chưa?
Mẹ Nam: Mẹ đỡ nhiều rồi, con về thăm nhà thế này mẹ càng thấy khỏe hơn. Vào nhà đi, mẹ pha sẵn nước chanh cho con đấy.
Vào trong nhà, Nam đặt ba lô xuống ghế rồi đi ra bàn thờ thắp cho bố ba nén hương.
Mẹ Nam mang cốc nước chanh mát lạnh đã pha sẵn ra cho con.
Mẹ Nam: Hôm qua mẹ cũng thắp hương báo với bố là hôm nay con về. Bố phù hộ hay sao ấy mà nay trời đẹp. Mới sáng mà mẹ đã bán được ba bộ lưới đấy con.
Nam: Thế hả mẹ. Để con đi chào các bác trong họ rồi chiều con đan lưới với mẹ. Lâu không đan, chả biết tay nghề của con có xuống không nữa.
Mẹ Nam: Cứ nghỉ ngơi đi đã.
Nam nhận cốc nước mát từ tay mẹ. Cậu uống với vẻ hào hứng.
Vừa lúc đó, có tiếng sang sảng của ông Ruân – trưởng họ vọng đến.
Ông Ruân: Thằng Nam về rồi đấy hả?
Nam: Dạ, cháu chào bác. Cháu vừa về, cũng đang định qua nhà thăm bác đấy ạ.
Ông Ruân đi đến nắn tay Nam rồi gật gù.
Ông Ruân: Ây da, được quân đội rèn luyện có khác rắn rỏi, khỏe mạnh, chuột nổi cuồn cuộn chả kém gì anh Sóng, anh Biển ngày ngày kéo lưới đâu.
Mẹ Nam: Mời bác ngồi chơi. Em xin phép đi làm mấy món lát nữa mời bác với bà con trong họ nhà ta ăn bữa cơm mừng cháu Nam rèn luyện trở về.
Ông Ruân: Cô không cần khách sáo. Mà có cần người phụ giúp không để tôi a lô gọi chị cô sang làm cùng.
Mẹ Nam: Dạ thôi ạ, lúc nãy cái Hương bạn thằng Nam đã qua phụ em sơ chế đồ ăn cả rồi. Nó có việc chạy lên trụ sở, lát nữa nó về đây bây giờ ấy.
Mẹ Nam nói rồi vui vẻ đi. Còn lại hai bác cháu nói chuyện.
Nam: Anh Biển với anh Sóng vẫn ra khơi đều chứ bác?
Ông Ruân: Vẫn đi đều, cái nghề biển vất vả nhưng không thể bỏ được. Như bố mày ngày trước cũng bám biển vươn khơi, chỉ tiếc là vắn số quá.
Nam: Cũng chính vì thế mà mẹ cháu nhất quyết không cho cháu đi biển nữa. Cháu giận mẹ nên mới đăng ký nghĩa vụ quân sự.
Ông Ruân: Hiểu cho mẹ! Nhà con một, mày có làm sao mẹ mày biết dựa vào ai. Nhưng mà vì thế họ nhà này mới có một chiến sĩ thuộc biên chế Cảnh sát biển. Oai nhất họ đấy!
Nam: Ôi bác ơi, cháu mới là lính nghĩa vụ thôi, chứ chưa thuộc biên chế Cảnh sát biển đâu ạ.
Ông Ruân: Ơ thế à? Chết thật, bác vui quá lỡ miệng khoe mất rồi. Vậy cán bộ, chiến sĩ Cảnh sát biển Việt Nam gồm những thành phần nào?
Nam: Cháu cũng mới tìm hiểu gần đây thôi nên vẫn nhớ rất rõ theo Khoản 2 điều 2 Luật Cảnh Sát Biển Việt Nam quy định: Cán bộ, chiến sĩ Cảnh sát biển Việt Nam bao gồm sĩ quan, quân nhân chuyên nghiệp, hạ sĩ quan, binh sĩ, công nhân và viên chức thuộc biên chế Cảnh sát biển Việt Nam.
Ông Ruân: Nhiều thành phần thế mà cháu trai tôi chưa thuộc thành phần nào hay sao?
Nam: Dạ, cháu đang cố gắng rèn luyện. Trở thành chiến sĩ Cảnh sát biển là mơ ước và là mục tiêu hiện giờ của cháu đấy bác.
Ông Ruân: Thì cứ cố gắng rèn luyện, sớm muộn rồi cũng vào biên chế thôi.
Nam: Việc đó thực sự cháu không dám nói trước nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức mình.
Ông Ruân: Bác còn muốn hỏi rất nhiều về Cảnh sát biển nữa để mai mốt mấy ông bạn hỏi bác còn biết đường mà chém...à không mà nói chứ.
Nam: Bác ơi, thực sự hiểu biết của cháu vẫn còn hạn chế! Nhưng cháu hứa sẽ tìm hiểu thật kĩ và chính xác để lần khác sẽ giải đáp cho bác ạ.
Ông Ruân: Thôi được rồi, mày mới về cần nghỉ ngơi nên bác tạm tha đấy.
Nam thở phào, cười vui vẻ.
Bữa cơm thân mật chào đón Nam trở về diễn ra. Nam thấy vui và ấm áp vô cùng, lâu lắm rồi cậu mới được ở bên những người thân yêu như vậy. Những lời nói của mẹ, những tiếng cười vui của bà con họ hàng, ánh mắt trìu mến của Hương – cô bạn gái xinh xắn và cả sự kì vọng của bác Ruân trưởng họ khiến cho Nam khắc sâu trong lòng. Nam tự thấy mình còn cần phải trau dồi, rèn luyện rất nhiều để có ngày xứng đáng đứng trong đội ngũ những người lính Cảnh sát biển Việt Nam và trở thành niềm tự hào của những người thân yêu. Chuyến về thăm nhà này thật đáng nhớ!
Cảnh sát biển Việt Nam